Chap 2: Chiến tranh tại trường học
- Tại sao lại là cậu??????
Chàng trai trẻ vẫn đứng đó, ko phản ứng gì ngoài cái nhíu mày trc tiếng hét của cô bạn xa lạ, cậu tiến gần Ran, vẻ mặt săm soi, cất tiếng hỏi vs vẻ mặt rất... nai: "Ồ, cô gái đanh đá ban nãy phải ko nhỉ?" và chưa để Ran kịp phản ứng, gã quay xuống lớp, dõng dạc nói:
- Xin tự giới thiệu, tôi là Kudo Shinichi, du hs tại Mĩ, hiện là hs kiêm thám tử nghiệp dư, nay sẽ học cùng mọi ng, xin giúp đỡ, cảm ơn.
Kết thúc lời giới thiệu là một cái nháy mắt cùng nụ cười nửa miệng chết ng, ngay tức thì, hiệu ứng xảy ra, tất cả con gái trong lớp (trừ Ran) "mắt chớp chớp, mồm đớp đớp" ngắm nhìn Shinichi.
- Xin lỗi cô về sự đường đột của e, đáng lẽ e phải thông báo trc khi chuyển đến lớp ta vs phải phép -Shin nói vs cô giáo bằng giọng hối lỗi nhất có thể.
- Ko có gì đâu e, ai cũng có lúc thế mà- cô giáo trả lời từ tốn (sao cô hiền thế hả cô??).
Ran vẫn đứng đó, nén đi sự bực bội trng lòng vì gặp phải người mình ko thik, cô bước dần về chỗ ngồi đã đc chuẩn bị sẵn cho mình. Bỗng, một bàn tay chạm vào vai cô. Bất ngờ. Cô quay ng lại, nhăn mặt rồi lại cười khẩy:
- Cậu thám tử có chuyện gì vậy??
- Uhm, chỉ là tôi muốn mượn chỗ cô chút thôi, tại tôi ko có chỗ ấy mà.
- Ồ! Cho cậu mượn thì tôi ngồi bằng cái gì thế?? Mà, cậu chỉ cần xuống phòng kho có xíu thôi, rồi tốn ít sức khiêng bàn lên đây thôi, có chi đâu mà. Ran gằn từng chữ như để cho Shinichi thấy sự bực bội sẽ bộc ra nếu cậu tiếp tục nói tiếp.
- Tôi cũng muốn nhưng hiện tại tôi đang bị thương do lần phá án vừa rồi ấy mà. Shinichi lí lẽ.
- Cậu bị thương. Oh! Vậy tôi kiểm tra thử nhé...
Vụt...vù..vù..bụp..bụp..
Liên tiếp. Mạnh mẽ. Dứt khoát. Ran liên tục tung ra những cú đá uy lực trc con mắt ngạc nhiên của cả lớp.
- 2 e dừng lại nào, chúng ta đang ở trong lớp học đó - Cô giáo căn ngăn.
- Lỗi là của cô/cậu ta - ko hẹn mà cùng lúc, cả Shinichi và Ran cùng trả lời cô giáo khiến cô tròn xoe mắt.
- Ran! Ran, nhẫn nhin chút nữa đi mà. Sonoko ngồi gần đó thì thào.
- Làm sao tớ có thể nhịn thêm dc nữa cơ chứ, cậu xem cậu ta...
Bụp... Tiếng gì thế nhỉ? Ran quay đầu lại về nơi phát ra tiếng, cô tròn xoe mắt:
- Cậu tránh xa chỗ đó ra, đó là chỗ của tôi.- Ran hét lên.
- Sr, ai nhanh thì đc, qui luật của tự nhiên mà- Shin vẫn ngồi, tay chống cằm, tay đút túi quần, nghiêng đầu, cười.
Giờ thì có lẽ ko kịp nữa rồi, ánh mắt rực lửa, tay nắm chặt, chân bước đi từng bước, từng bước, cả lớp cứ ngỡ, h thì a Shin tiêu òy, nhưng...
- Sonoko, bỏ tớ ra! Bỏ tớ ra!- Ran nói vs giọng bực tức khi nhận ra mình đẫ bị Sonoko giữ chặt.
- Tớ sẽ ko bỏ cậu ra đâu, muốn viết bản kiểm điểm trong ngày đâu đến trường hả?? Nếu muốn tớ bỏ thì cậu phải thắng tớ đã.
- Nhưng....
- Thế thì thôi, về chỗ tớ ngồi tạm.
Có vẻ như Sonoko rất rõ về Ran, chắc cô hiểu ng như Ran sẽ ko đánh bạn thân của mình, và cô đã đúng, Ran vị Sonoko kéo về chỗ mình mà ko phản ứng. Cô giáo thở phào nhẹ nhõm, Ran liêc nhìn Shinichi- một cái lườm sắc lạnh, Shin vẫn thế, tỉnh bơ như ko và còn cười đểu Ran(cố lắm mới cười đc vì đã dính một đòn của c Ran), nhưng có Sonoko bên cạch, Ran ko thể làm gì khác.
Cuối cùng, những tiết học căng thẳng của buổi sáng đã dần wa đi.
…………………………..
Cangteen trường:
- Cái gì thế này? Hôm wa thì bị bố mẹ triệu tập về vì muốn mình đính hôn, sáng nay thì gặp một gã gàn dở, ăn cơm thì phải chen chúc mới lấy đc, chúa ơi, ngài bỏ mặc con rồi ư??- Ran thì thào một mình khi cả Sonoko lẫn Eisuke ko có ở đó, hộ vẫn đang chen chúc lấy bữa trưa.
Bỗng, có tiếng ồn ào, tiếng ồn ào đến gần, gần nữa, gần nữa, linh tính mách bảo, Ran quay ng lại, đập vào mắt cô: Shinichi và đám con gái bâu quanh! Shinichi từ từ tiến đến bàn ăn gần chỗ Ran, mời mọi ng ngồi cùng một cách lịch sự, gần gũi. Ran khó chịu. A! một kế hoạch trả thù hoàn hảo đã hiện ra trong đầu Ran, vừa ko vướng Sonoko vừa ko bị kiểm điểm. Tuyệt!!
…..
Bộp... bụp....
- Á...a...á...!!! Cô làm cái gì thế?? Nóng wa', nóng wa'!- A Shin thốt lên đau đớn khi mình là chỗ đáp của li cafe nóng rơi tự do!
- Xin lối, xin lỗi, tại tôi vấp ngã ấy mà- Ran trả lời đầy tội lỗi (thế mà bụng vui như mở cờ ^^) - Để tôi lau giúp cậu nhe'. Cô rút trong túi ra chiếc khăn giấy đã chuẩn bị sắn, lau lau và lau. Nhưng, ơ kìa, càng lau càng lem ra thế kia. Ah, thì ra Ran có lau cẩn thận đâu, cô nàng đã "tẩm" sẵn vào chiếc khăn chút... mật ong, thế là áo của Shin có cả cafe lẫn mật ong! Chưa dừng lại ở đó...
- Á..a..a....! Ch...ân...chân của tôi! Cô thôi đi đc ko??
- Thôi, tôi "nhỡ chân" dẫm vào chân câu rồi, tôi bất cẩn wa'.
- C...cô đi đi cho tôi nhờ, tôi sẽ tự giải quyết lấy! Đi đi!- Shinichi gắt lên.
- Ồ! Vậy cậu tự giải quyết lấy nhe', pp.
Thế là Ran ngoảnh mặt quay đi, để cho Shinichi ngồi đó, ko biết nên khóc hay cười, loay hoay xử lí cafe và mật ong trên áo. Và, Ran đã trả thù thành công!
……………………………………..
5h 30' chiều, tại nhà Ran.
- Ran! Ran!- bà Kisaiki í ới gọi.
- Dạ, mẹ kêu con ạ?
- Con thay đồ đi rồi ra ngoài vs mẹ, mẹ có chuyện này gấp lắm.
- Ơ, chuyện gì vậy ạ??
- Thì cứ đi thì biết, nhanh lên con.
Và thế là, Ran đi thay đồ theo yêu cầu của mẹ mà ko chút nghi ngờ (ngây thơ ghê), cô đâu biết rằng mẹ mình đang có một âm mưu "đen tối".
………………………………………
Quán Apolo.
- Bộp!... Cái gì?? Mẹ bắt con đi gặp mặt ng ta ư??- Ran đập mạnh tay xuống bàn nói một cách giận dữ.
- Yên nào, ko mọi ng nhìn đấy.
- Con ko cần biết! Con về đây!
- Này, mẹ nói trc, néu con bỏ về là ko xong đâu, nên nhớ thế con gái ah!- Tiếng nói vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm khắc đầy ý đe doạ, và cuối cùng Ran đã ngồi xuống vs bộ mặt của bánh đa ướt.
- Ran, uống nước đi con.
- V..vâng!
Ran vâng lời mẹ, cô nhấp từng ngụm nước, bất ngờ, mẹ cô lên tiếng:
- A! Đến rồi kìa! Con nhìn coi.
Ran vừa nhìn theo hướng tay mẹ chỉ ra phía cổng vào vừa tiếp tục uống nước, bống:
Phụt....
Số nước từ miệng Ran phun ra như mưa mùa xuân, Ran lấy tay đập nhẹ vào ngực, miệng rên lên: "Chết tiệt".
Người mà Ran sẽ gặp mặt là ai??
Cuộc gặp mặt diễn ra như thế nào??
(conankun.yourme)